Tiểu sử Francisco Gento

Ông bắt đầu thi đấu tại La Liga dưới màu áo Racing Santander mùa bóng 1952-53. Năm sau đó, ông đến Real Madrid và trở thành một cầu thủ huyền thoại của câu lạc bộ với số áo 11.

Với biệt danh Galerna del Cantábrico (Cơn bão Cantabria), Gento là một tiền vệ cánh trái không chỉ có tốc độ tuyệt vời (ông có thể chạy 100 mét chỉ hơn 10 giây một chút và tốc độ dắt bóng nhanh không kém) mà còn có kĩ thuật chơi bóng tốt và khả năng ghi bàn cao với một cầu thủ ở vị trí này. Ông làm đội trưởng một đội bóng Real Madrid trẻ trung, từng thống trị bóng đá Tây Ban Nha trong thập niên 1960, được biết đến ở Tây Ban Nha với cái tên Ye-yé, bởi sự phổ thông của ban nhạc The Beatles thời gian này.

Trong các danh hiệu Gento có được, nổi bật nhất là 6 Cúp C1 châu Âu với Real Madrid (kỉ lục chưa bị phá vỡ). Ông đã ghi 30 bàn trong 89 trận tại Cúp C1 trong suốt sự nghiệp. Ông thi đấu cho đội tuyển Tây Ban Nha từ 1955 đến 1969, thi đấu 43 trận và ghi 5 bàn thắng.

Gento đã có mặt trong 8 trận chung kết Cúp C1 châu Âu (một kỉ lục khác với 6 thắng – 2 thua) (và một lần có mặt thứ 9 trong các trận chung kết Cúp châu Âu là ở Cúp C2 châu Âu mùa bóng 1970-1971, Real Madrid thua Chelsea). Chỉ có một cầu thủ khác cũng có 8 lần dự chung kết Cúp C1 như Gento là Paolo Maldini của AC Milan (với 5 thắng – 3 thua).

Sau khi giải nghệ năm 1971, Gento quyết định trở thành huấn luyện viên. Ông từng dẫn dắt nhiều câu lạc bộ hạng thấp như Castilla, Castellón, Palencia, và Granada. Cuối cùng, ông nhận vai trò đại sứ của Real Madrid ở châu Âu.

Gento có 2 em trai là Julio (sinh 1939) và Antonio (sinh 1940). Họ đều là các cầu thủ bóng đá và đều từng chơi cho Real Madrid nhưng không thành công như người anh của họ.